Người ta tưởng tượng chỉ có những con khỉ hay leo trèo mới hoàn toàn có thể đi được, nên đặt tên là cầu khỉ. Một quan điểm khác cho rằng chính dáng người đi lom khom như con khỉ của khách bộ hành đã khiến chiếc cầu mang cái tên này .
1 – Cầu Khỉ là gì?
“Cầu khỉ” là “một loại cầu được làm rất đơn sơ bằng đủ loại chất liệu” (thường thì bằng cây tre, cây dừa, cây gỗ tạp) bắc qua kênh rạch để cho người qua lại.
Hình 1: Cầu Khỉ là gì?
1.1 – Nhược điểm của Cầu Khỉ là gì?
Những cây cầu khỉ có hoặc không có tay vịn, rất khó đi và nguy hiểm đối với những người không quen dùng. Những người quen dùng thì có thể gánh/khoác/đội một khối lượng cỡ 20-50 kg để đi qua cầu (tất nhiên phải ước lượng sức chịu tải của cầu).
Người ta hình dung chỉ có những con khỉ hay leo trèo mới có thể đi được, nên đặt tên là cầu khỉ. Một ý kiến khác cho rằng chính dáng người đi lom khom như con khỉ của khách bộ hành đã khiến chiếc cầu mang cái tên này.
1.2 – Cầu Khỉ ở miền tây là gì?
Ngoài ra, nó còn được gọi là cầu dừa (nếu được làm bằng cây dừa) hay cầu tre (nếu được làm bằng tre). Loại cầu này hiện còn rất phổ biến ở vùng Đồng bằng sông Cửu Long, vì ở đây có hệ thống kênh rạch chằng chịt. Tại vùng ven biển Đồng bằng sông Hồng, như các huyện Giao Thủy, Hải Hậu (tỉnh Nam Định) hay Tiền Hải (tỉnh Thái Bình) hiện cũng có, chủ yếu phục vụ người qua lại khi chăm sóc lúa trên đồng.
Trước năm 1960, cầu khỉ cũng rất phổ biến ở miền bắc. Nó xuất hiện tự nhiên theo những con đường của giao thông đi bộ, khi gặp kênh rạch thì bắc cầu để khỏi phải lội nước Vị trí bắc được cầu khỉ là nơi nước nông và nước không chảy mạnh.Mức độ chắc chắn của cầu thường ứng với độ sâu nước và nhu cầu qua lại.
Nếu nhiều người đi thì phải chắc chắn hơn; đặc biệt nếu có trẻ em đi học thì cần có thanh tay vịn thấp. Vật liệu thường dùng là tre, luồng, lồ ô, hoặc dừa, phi lao đã qua ngâm bùn thối để chậm bị hủy/ải. Tại nơi nước cạn dưới 1,5 m do thủy triều rút, mùa khô, thì lội xuống và đóng các cọc chân cầu, buộc níu hoặc đục lỗ và lắp chốt tre, rồi đặt thanh cầu. Sau đó đặt các thanh tay vịn.
Hình 2: Cầu Khỉ ở miền tây là gì?
Xem thêm: Tạo hình bằng ống hút nhựa
1.3 – Cách làm Cầu khỉ là gì?
Tại nơi nước sâu hơn nhưng không quá 2,5 m, thì dùng thuyền đóng cọc. Cầu này cần vật liệu tốt hơn, như cây dừa, phi lao. Mặt khác, thanh cây ở giữa cầu không buộc chặt, được gọi là cây “quá giang”, để ghe thuyền qua lại thì nhấc lên mà đi. Nếu nhiều ghe xuồng qua lại, thì đoạn quá giang có thể làm cao vượt lên (như trong ảnh 1), để phần nhiều ghe chui được qua cầu.
Tại nơi nước sâu quá 2,5 m thì thường không làm cầu khỉ thật sự, mà làm cầu gỗ rộng cỡ 1 m, không có lan can, bắc cao 3 m so với mực nước thường có, để ghe thuyền qua lại bên dưới. Nếu nhu cầu qua lại không lớn, làm cầu tốn kém thì để ghe đò chở. Cầu làm xong thì không có hướng dẫn dùng để có thể “đọc kỹ trước khi dùng”.Mọi người phải tự tìm cách mà làm quen.
Trẻ em bắt đầu làm quen bằng cách tụ tập lên cầu rồi nhảy xuống kênh mà bơi nếu không đứng vững được trên cầu, và là trò vui khá hấp dẫn của tuổi thơ. Người lớn thì gồng gánh, vác đồ, vác xe đạp qua cầu, tìm cách tránh ngã để chứng tỏ là dân miệt vườn thứ thiệt. Nếu phải vận chuyển nhiều đồ, hoặc không muốn người và đồ bị té ướt, thì dùng ghe xuồng chứ không qua cầu.
Tất nhiên nếu là “chân guốc cao gót” thì lên cầu phải có ai đó đỡ giùm, kẻo té như chơi. Nói chung thì giới không có thời làm quen với cầu khỉ, nên khi lên cầu tất phải tìm đến “tay vịn”, và khi đó luôn phải người cong lại.
Hình 3: Cách làm Cầu khỉ là gì?
Kết Luận: “Cầu khỉ” là “một loại cầu được làm rất đơn sơ bằng đủ loại chất liệu” (thường thì bằng cây tre, cây dừa, cây gỗ tạp) bắc qua kênh rạch để cho người qua lại.
Bạn đang đọc: Cầu Khỉ Là Gì? Tìm Hiểu Về Cầu Khỉ Là Gì?
Xem thêm chuyên mục: là ( thường thì bằng cây tre, cây dừa, cây gỗ tạp ) bắc qua kênh rạch để cho người qua lại. Nhữngcó hoặc không có tay vịn, rất khó đi và nguy hại so với những người không quen dùng. Những người quen dùng thì hoàn toàn có thể gánh / khoác / đội một khối lượng cỡ 20-50 kg để đi qua cầu ( tất yếu phải ước đạt sức chịu tải của cầu ). Người ta tưởng tượng chỉ có những con khỉ hay leo trèo mới hoàn toàn có thể đi được, nên đặt tên là. Một quan điểm khác cho rằng chính dáng người đi lom khom như con khỉ của khách bộ hành đã khiến chiếc cầu mang cái tên này. Ngoài ra, nó còn được gọi là cầu dừa ( nếu được làm bằng cây dừa ) hay cầu tre ( nếu được làm bằng tre ). Loại cầu này hiện còn rất phổ cập ở vùng Đồng bằng sông Cửu Long, vì ở đây có mạng lưới hệ thống kênh rạch chằng chịt. Tại vùng ven biển Đồng bằng sông Hồng, như các huyện Giao Thủy, Hải Hậu ( tỉnh Tỉnh Nam Định ) hay Tiền Hải ( tỉnh Tỉnh Thái Bình ) hiện cũng có, hầu hết Giao hàng người qua lại khi chăm nom lúa trên đồng. Trước năm 1960, cũng rất thông dụng ở miền bắc. Nó Open tự nhiên theo những con đường của giao thông vận tải đi bộ, khi gặp kênh rạch thì bắc cầu để khỏi phải lội nước Vị trí bắc đượclà nơi nước nông và nước không chảy mạnh. Mức độ chắc như đinh của cầu thường ứng với độ sâu nước và nhu yếu qua lại. Nếu nhiều người đi thì phải chắc như đinh hơn ; đặc biệt quan trọng nếu có trẻ nhỏ đi học thì cần có thanh tay vịn thấp. Vật liệu thường dùng là tre, luồng, lồ ô, hoặc dừa, phi lao đã qua ngâm bùn thối để chậm bị hủy / ải. Tại nơi nước cạn dưới 1,5 m do thủy triều rút, mùa khô, thì lội xuống và đóng các cọc chân cầu, buộc níu hoặc đục lỗ và lắp chốt tre, rồi đặt thanh cầu. Sau đó đặt các thanh tay vịn. Tại nơi nước sâu hơn nhưng không quá 2,5 m, thì dùng thuyền đóng cọc. Cầu này cần vật tư tốt hơn, như cây dừa, phi lao. Mặt khác, thanh cây ở giữa cầu không buộc chặt, được gọi là cây ” quá giang “, để ghe thuyền qua lại thì nhấc lên mà đi. Nếu nhiều ghe xuồng qua lại, thì đoạn quá giang hoàn toàn có thể làm cao vượt lên ( như trong ảnh 1 ), để phần nhiều ghe chui được qua cầu. Tại nơi nước sâu quá 2,5 m thì thường khôngthật sự, mà làm cầu gỗ rộng cỡ 1 m, không có lan can, bắc cao 3 m so với mực nước thường có, để ghe thuyền qua lại bên dưới. Nếu nhu yếu qua lại không lớn, làm cầu tốn kém thì để ghe đò chở. Cầu làm xong thì không có hướng dẫn dùng để hoàn toàn có thể ” đọc kỹ trước khi dùng “. Mọi người phải tự tìm cách mà làm quen. Trẻ em mở màn làm quen bằng cách tụ tập lên cầu rồi nhảy xuống kênh mà bơi nếu không đứng vững được trên cầu, và là trò vui khá mê hoặc của tuổi thơ. Người lớn thì gồng gánh, vác đồ, vác xe đạp điện qua cầu, tìm cách tránh ngã để chứng tỏ là dân miệt vườn thứ thiệt. Nếu phải luân chuyển nhiều đồ, hoặc không muốn người và đồ bị té ướt, thì dùng ghe xuồng chứ không qua cầu. Tất nhiên nếu là ” chân guốc cao gót ” thì lên cầu phải có ai đó đỡ giùm, kẻo té như chơi. Nói chung thì giới không có thời làm quen với cầu khỉ, nên khi lên cầu tất phải tìm đến ” tay vịn “, và khi đó luôn phải người cong lại. Xem thêm phân mục : Blog Kiến Thức